U23 Việt Nam: Thêm một niềm đau tại sea game 26
Viet Xuka | 11/22/2011 |
NHM phải trải qua những giây phút buồn nhất khi chứng kiến sự bất lực của U23 Việt Nam. Dường như, các cầu thủ đã để cảm xúc và áp lực nhấn chìm mình.
Thêm một lần nữa, nỗi buồn đã xảy đến với U23 Việt Nam. 4 năm trước, tại Nakhon (Thái Lan) chúng ta đã bước vào trận bán kết với khí thế ngút trời nhưng rồi lại thất bại trước U23 Myanmar và sau đó bị thua đậm trước U23 Singapore. 4 năm sau, chúng ta lại phải nếm trải nỗi đau ở trận tranh HCĐ sau khi đã mất tất cả trước đội chủ nhà Indonesia trong trận bán kết.
4 năm trước, người ta đã hy vọng các cầu thủ U23 Việt Nam chứng tỏ được bản lĩnh của những người đàn ông. Họ sẽ đứng dậy trước nỗi đau để có màn chia tay thật ấn tượng. Nhưng cuối cùng, U23 Việt Nam đã một lần nữa không thắng nổi chính mình.
Chiều qua, NHM phải trải qua những giây phút buồn nhất khi chứng kiến sự bất lực của U23 Việt Nam. Dường như, các cầu thủ đã để cảm xúc và áp lực tâm lý nhấn chìm mình trên SVĐ Bung Karno rộng lớn. Họ chơi thứ bóng đá nặng nề và cuối cùng, cam chịu để một đội bóng mà mình từng dạy cho biết thế nào là bóng đá tại Eximbank Cup “diễn trò” trước mặt. Đau lắm, nhưng đành phải chấp nhận khi mà các cầu thủ của chúng ta đã để những đôi chân của mình bị đeo chì và đôi mắt bị che mờ bởi đám mây áp lực.
Người ta sẽ không thể quên hình ảnh HLV Falko Goetz tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm đầy bất lực. Dù đã trải qua nhiều trạng huống cảm xúc, nhưng cú sốc Bung karno chiều qua sẽ ám nhà cầm quân người Đức thật lâu. Buồn ở chỗ, dù có thừa hoài bão, nhưng một mình Falko Goetz không thể cứu con thuyền U23 Việt Nam đang chìm dần giữa vùng nước xoáy. Không dễ để chấp nhận thực tại, nhưng để vượt qua nỗi đau thì đòi hỏi chúng ta phải kiểm soát được cảm xúc của mình. Chỉ trích Falko Goetz, các cầu thủ, hay bất cứ cá nhân nào khác lúc này chẳng thể khiến chúng ta nhẹ lòng. Cái mà bóng đá Việt Nam cần nhất lúc này là một con đường, một lối đi, một giải pháp thật đồng bộ để nâng cao chất lượng cầu thủ, nguyên nhân lớn nhất đẩy ĐT U23 đến cảnh trắng tay ở SEA Games lần này.
NHM Việt Nam đã trải qua nỗi thất vọng lớn trên sân Bung Karno |
4 năm trước, người ta đã hy vọng các cầu thủ U23 Việt Nam chứng tỏ được bản lĩnh của những người đàn ông. Họ sẽ đứng dậy trước nỗi đau để có màn chia tay thật ấn tượng. Nhưng cuối cùng, U23 Việt Nam đã một lần nữa không thắng nổi chính mình.
Chiều qua, NHM phải trải qua những giây phút buồn nhất khi chứng kiến sự bất lực của U23 Việt Nam. Dường như, các cầu thủ đã để cảm xúc và áp lực tâm lý nhấn chìm mình trên SVĐ Bung Karno rộng lớn. Họ chơi thứ bóng đá nặng nề và cuối cùng, cam chịu để một đội bóng mà mình từng dạy cho biết thế nào là bóng đá tại Eximbank Cup “diễn trò” trước mặt. Đau lắm, nhưng đành phải chấp nhận khi mà các cầu thủ của chúng ta đã để những đôi chân của mình bị đeo chì và đôi mắt bị che mờ bởi đám mây áp lực.
Người ta sẽ không thể quên hình ảnh HLV Falko Goetz tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm đầy bất lực. Dù đã trải qua nhiều trạng huống cảm xúc, nhưng cú sốc Bung karno chiều qua sẽ ám nhà cầm quân người Đức thật lâu. Buồn ở chỗ, dù có thừa hoài bão, nhưng một mình Falko Goetz không thể cứu con thuyền U23 Việt Nam đang chìm dần giữa vùng nước xoáy. Không dễ để chấp nhận thực tại, nhưng để vượt qua nỗi đau thì đòi hỏi chúng ta phải kiểm soát được cảm xúc của mình. Chỉ trích Falko Goetz, các cầu thủ, hay bất cứ cá nhân nào khác lúc này chẳng thể khiến chúng ta nhẹ lòng. Cái mà bóng đá Việt Nam cần nhất lúc này là một con đường, một lối đi, một giải pháp thật đồng bộ để nâng cao chất lượng cầu thủ, nguyên nhân lớn nhất đẩy ĐT U23 đến cảnh trắng tay ở SEA Games lần này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét