468x60 Ads

Công ty cổ phần Bóng đá chuyên nghiệp Việt Nam (VPF) ra đời là phù hợp với xu hướng của bóng đá chuyên nghiệp. Thế nhưng việc công ty này đang “set-up” một bộ máy lại khiến nhiều người lo ngại cho việc VPF ra đời nhưng lại đi đường cũ của VFF. Sự nghi ngại lẫn lo ngại đều có lý do của nó…


Thời gian qua, dư luận bàn tán và phân tích nhiều về VPF bởi sự lo ngại về một bản sao của Công ty Tiếp thị Bóng đá được thai nghén ra đời từ năm 1998. Cái công ty mà ban đầu thì xuất phát từ ý tưởng của những người muốn đóng góp cho bóng đá Việt Nam một cách tốt hơn, tích cực hơn và đem nhiều tiền về cho bóng đá hơn. Tuy nhiên khi bắt tay vào thực hiện thì hàng loạt cuộc đấu đá lẫn cài chỗ, chọn người, tìm phe cánh đã diễn ra.


Thời điểm đấy, ông Đỗ Ngọc Núi là một doanh nghiệp đã cùng với một số người có tư tưởng thành lập công ty đấy với những tiêu chí hẳn hoi. Tuy nhiên sau khi phần ý tưởng đấy lên cấp cao hơn theo đúng thủ tục trình duyệt để được chấp thuận ra đời thì lại bị “hớt tay trên” từ phía “người nhà” của Ủy ban TDTT mà đứng đầu thời bấy giờ là Bộ trưởng Hà Quang Dự.



Ý tưởng của ông Đỗ Ngọc Núi (trái) khi xưa đã thất bại




Ông Dự hồi đấy được nhiều người khen là tốt, là chân phương nhưng khó và khổ cho ông là dưới tay ông lại có nhiều người lợi dụng chức vụ lẫn quyền lực của ông để làm chuyện riêng.

Và cái Công ty Tiếp thị Bóng đá đấy cuối cùng cũng ra đời nhưng lại ngoặt sang hướng khác tiêu cực hơn. Nó được hình thành và được cài cắm người theo kiểu yêu, thích hoặc cùng “cạ” lẫn cùng ăn, cùng chịu của một nhân vật có tầm ảnh hưởng đến Ủy ban TDTT hồi bấy giờ dù đấy không phải là người của ngành thể thao. Cái chết của công ty ấy là những người tử tế, có ý tưởng sáng lập để thực hiện cái chung cho bóng đá Việt Nam thì giờ chót bị đẩy hết ra ngoài để những người có ý riêng vào xâu xé miếng bánh bóng đá.

Trở lại với công ty VPF bây giờ đang bị chỉ trích mạnh và bị nghi ngại vì người nhà của VFF nằm ở trong đấy nhiều quá. Nó làm người hâm mộ liên tưởng đến VPF sẽ là một VFF cho dù quyền lực tối cao của công ty này là Hội đồng Quản trị, là các cổ đông có thể ngồi lại với nhau và đưa ra những phán quyết qua Đại hội Cổ đông.

Thực chất thì VPF đang hình thành từ một nhóm người mà mạnh nhất là bầu Kiên đang dẫn dắt. Ông bầu này đôi lúc đã đại diện cho các CLB bởi sự mạnh miệng, bởi quyền lực và nhất là những gì ông được ủng hộ sau sự kiện đứng ra “tố cáo” Ban tổ chức mùa V-League 2011 đúng thời điểm bức xúc dâng cao khi kết thúc mùa giải. Đấy là lý do nhiều người đã vui miệng gọi ông là Kiên Idol, là hot boy của làng bóng Việt Nam.
Liệu bầu Kiên có thể thay đổi bóng đá Việt Nam hay không?
Phải thừa nhận ông Kiên có tài hùng biện, lại có cả một lực lượng hậu thuẫn lớn như Đài truyền hình, báo chí… cùng những sự kiện liên tục biến ông thành thủ lĩnh của các ông bầu rồi mặc nhiên được xem là người đại diện của các ông bầu đi tìm cái hay, tìm chân lý cho bóng đá Việt Nam. Ông hình thành bản đề án trong hai tiếng và cả làng chạy theo bản đề án được xem là hoàn hảo đấy; ông đề xuất ông Phạm Ngọc Viễn làm trưởng giải 2012 và từ khi ông đề xuất đến lúc ông Viễn chắp bút làm đề án của việc tổ chức mùa giải 2012 rồi được xem là ứng viên nặng ký nhất của chức Tổng giám đốc điều hành VPF chẳng cách nhau bao xa… Cứ thế VPF dù chưa ra đời nhưng lộ trình của nó cứ là vòng quay của các ông bầu mà nghiễm nhiên ai cũng thấy đại diện là bầu Kiên.

Bây giờ thì nhìn vào VPF lại thấy ghế như đã được sắp sẵn và đã có từng bước chạy đà. Chẳng hạn không phải tự nhiên mà ông Lê Hùng Dũng rút ra khỏi chức Chủ tịch LĐBĐ TP.HCM. Cũng không phải tự nhiên mà ông Dương Vũ Lâm từ vị trí tổng thư ký LĐBĐ TP.HCM lại rời vị trí đấy cùng với ông Lê Hùng Dũng. Ngay cả việc ông Viễn mời lại ông Trần Duy Ly cùng đồng hành với mình và với công ty VPF cũng dễ làm nhiều người liên tưởng đến sự trả giá, thỏa thuận với nhau của những người điều hành công ty VPF. Thậm chí có người còn đưa ra lập luận rằng khi rút khỏi LĐBĐ TP.HCM, ông Lê Hùng Dũng phải tìm một người chịu ngồi vào ghế chủ tịch LĐBĐ TP.HCM thay mình và ông Trần Duy Long đã chấp thuận ngồi vào đấy để đổi lại là ông em Trần Duy Ly sẽ điều hành công việc ở VPF (!?). Những lập luận dựa vào hiện tượng và những mối quan hệ qua người thật việc thật dù không chắc chắn nhưng cũng đáng để tham khảo lắm chứ.

Người hâm mộ có quyền nghi ngại và lo ngại cho một công ty VPF ra đời sẽ là một VFF hay là một “cơ quan quyền lực” thứ hai sau VFF rơi vào sự điều hành của một nhóm người.

Cho dù là VPF là công ty cổ phần và danh nghĩa là tiếng nói của các cổ đông nhưng sự ra đời đấy đã đi vào điểm yếu của các CLB Việt Nam đó là những cái giơ tay đồng thuận hay được hùa theo số đông kiểu như mọi người giơ thì mình cùng giơ. Mà bài học rõ nhất là tất cả các CLB cùng ký vào bản chấp thuận bán “mão” bản quyền 20 năm cho một nhà đài chưa có giấy phép phát sóng. Điều mà nói như bầu Đức là “Tôi mới mắng cấp dưới mình như tát nước vì tôi ngồi đây tôi chống nhưng cấp dưới tôi đi họp thì lại ký bởi ai cũng ký và anh ấy cũng ký”.

Giờ lại nhớ đến lời Tổng thư ký Trần Bảy: “Chúng ta làm bóng đá mà cứ hệt như con kiến mà leo cành đa rồi cứ leo ra, leo vào và leo hoài mà không biết là mình leo đi đâu”.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét